Vào mùa hè đỏ lửa năm 1972, một em bé 4
tháng tuổi nằm trên xác mẹ trên Đại Lộ Kinh Hoàng; em đang trườn người trên bụng
mẹ tìm vú để bú nhưng mẹ đã chết từ bao giờ. Một người lính Quân Cụ chạy ngang,
bồng em bé bỏ vào chiếc nón lá rồi chạy qua cầu Mỹ Chánh, trao lại cho một Thiếu
úy Thủy Quân Lục Chiến đang hành quân.
Blogger Nguyễn Thu Trâm - Ngày 24 tháng 11 vừa qua một tòa
án của cộng sản Việt Nam đã tổ chức xét xử và kết án 54 tháng tù giam cùng với
số tiền bồi thường là 42,030000 đồng bạc Hồ đối với một thiếu niên vừa bước qua
ngưỡng tuổi 15, với tội danh cố ý gây thương tích cho một kẻ cường quyền đỏ, đang
thực hiện hành vi trấn cướp nhà cửa, đất đai của gia đình “bị cáo”.
Tiến Sỹ Đông Y NGUYỄN HỮU KHAI - Tác dụng của phương pháp niệm số
Niệm số
trị bệnh là một trong những phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc rất hiệu quả
do Lý y sư nghiên cứu dựa vào thuyết Chu Dịch, thuyết Âm dương ngũ hành và triết
lý y học Đông phương. Niệm số có thể chữa được hàng trăm bệnh.
Trong
những năm 2000 và 2001, Phòng cảnh sát Bắc Kinh thuộc Phân cục bảo an quốc gia
Trung Quốc đã bắt một lượng người trí thức tu tập Pháp Luân Công, bao gồm các
giáo sư của các trường đại học. Họ bị tra tấn cho đến khi họ chấp nhận “cải
tạo”. Điều này đã được ĐCSTQ công bố trên toàn thế giới rằng đó chỉ là một biện
pháp nhẹ nhàng như “làn gió và mưa phùn ngày xuân”. Tôi là một trong số đó.
Bất cứ trong chiều hướng nào cha mẹ
và con cái đã có gia đình hay đã tự lập cũng không nên ở chung thì tình cảm
mãi mãi không phai.
Con ở nhà cha mẹ là: HẠNH PHÚC, cha mẹ
ở nhà con là: NHẪN NHỤC
Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so với nhiều đồng đội, và những người bạn
thân tình thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở đây, trong vòng 50 dặm
vuông hay vài trăm dặm dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài việc nhổ cỏ
vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn cô cháu đi học, tôi chỉ còn biết đi bộ,
nhìn đồi núi nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về núi rừng quê tôi,
nơi mà hàng chục năm tôi và đồng đội chung sống, có khi gian nan, mà cũng có
lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp ngẩu nhiên, tôi đã gặp được bác
Thụy, một người Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến nơi này như tôi.
Nguyễn Sinh Huy (Cha của Nguyễn Sinh Cung tức Nguyễn Tất Thành) - Đáp lại hành vi bắt người thô bạo của
giám đốc CA Hà Nội Nguyễn Đức Chung đối với luật sư Trần Vũ Hải, hàng trăm người
dân đã kéo đến vây hãm trụ sở CA để biểu tình phản đối.
Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu
thoát cho Cao Ðế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho cho Chiêu Vương; Dự
Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước.
Kính Ðức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung;
Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ
xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có? Ví thử mấy
người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa,
sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?
Ngày 23-10-1954, Tổng thống Hoa Kỳ
Dwight D. Eisenhower đã gởi một lá thư cho Tổng thống Ngô Đình Diệm về quyết định
trợ giúp chính phủ VNCH trở thành một chính phủ mạnh để đương đầu với làn sóng
xâm lăng của cộng sản.
Thiên Hồi Ký Thép Đen của Đặng Chí Bình, do Trần Nam thực hiện. Thép Đen - Thiên Hồi Ký của một điện viên, một trong những chiến sĩ của bóng tối thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hoạt động tại miền Bắc và đã sa vào tay giặc. Thép Đen phơi bày tất cả những sự thật kinh khiếp vượt trí tưởng tượng của con người tại một vùng đất mịt mù hắc ám của loài quỷ dữ mà người viết như đã đội mồ sống dậy kể cho ta nghe những cơ cực lầm than của xã hội miền Bắc và cuộc đời tù đày bi thảm của những chiến sĩ vô danh của chúng ta, những người đã âm thầm chiến đấu và gục ngã vì lý tưởng Tự Do và Đại Nghĩa Dân Tộc...
Nguyễn Xuân
Nghĩa - Để "trục độc", ai muốn hiểu ra cái ác tại
đầu nguồn của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh
cho tới mãi sau này, thì nên đọc - và đọc kỹ - bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.
12345678 Nguyễn Văn Trần - Đến nay, những người cộng sản ở Hà Nội viết về chế
độ của họ và những người lãnh đạo chế độ ấy vẫn còn quá ít ỏi. Mỗi người phơi
bày những điều họ nghe thấy hoặc chứng nghiệm khi họ là nạn nhân của chế độ.
Nghe, thấy và chứng nghiệm thường bị giới hạn nên những điều được tiết lộ vẫn
còn là một phần cực nhỏ của một bộ máy kìm kẹp, gian ác khổng lồ bao trùm kín
mít toàn xa hội từ hơn nửa thế kỷ nay.
Tôi đến ATêKa, an toàn khu (ATK) để làm báo Sự
Thật đầu 1949.
ATêKa, an toàn khu là gì? Là căn cứ địa đầu
não của Đảng cộng sản Đông Dương và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, nằm ở
chân hai con đèo tên Re và So của dãy Núi Hồng chia đôi hai huyện Định Hoá tỉnh
Thái Nguyên và Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang.
Cùng thời gian bao vây Điện Biên Phủ, Trung
ương mở lớp tổng kết cải cách ruộng đất ở sáu xã thí điểm tại huyện Đại Từ sát
nách An toàn khu, do Hoàng Quốc Việt chỉ đạo. Sau tổng kết sẽ triển khai chính
thức đợt 1 cải cách ruộng đất. Tôi đã dự.
Từ Điện Biên Phủ, Thép Mới viết cho tôi: “Mày
ở đầu trận tuyến chống phong kiến, tao ở đầu trận tuyến chống đế quốc, cố lên
hả!”. Hảo hớn, phơi phới.
Thép Mới đón ở ga. Xích lô chở cái thùng gỗ thông đựng sách Tàu
ngất ngưởng và tôi. Thép Mới đạp xe bên cạnh. Lên gác gặp ngay tổng biên tập.
Câu đầu tiên Hoàng Tùng hỏi:
- Mao xếnh xáng thu về được hết âm binh chưa? Có trắng tay
chuyến này không?
Ở trong nước Mao Trạch Đông đang là “chàng cả lố”. Chế giễu ông
ta là bằng chứng của người Mác-xít, Lê-ni-nít. Tôi thì không chế, nhưng sau vụ
chống phái hữu, tôi chẳng còn mặn mà với ông.
Rồi chúng tôi thở phào. Cụ Hồ đã lên tiếng. Có
lẽ là tháng 4 hay 5 năm 1963. Bài báo của Cụ đăng trang nhất báo Nhân Dân. Ký
tên Nguyễn Thanh Long. Ở đúng chỗ sau này đăng bài Nguyễn Chí Thanh chất vấn
dân tộc “sao phải ăn bún?”
Nói rõ Đảng ta phải biết ơn ba đảng cộng sản
Pháp, Liên Xô và Trung Quốc. Vậy là Cụ công khai phản đối Mao. Đám xét lại rất
mừng. Cụ Hồ nhất đinh phải là thích cộng sản văn minh hơn rồi. Chúng tôi hy
vọng Cụ ngăn được Đảng ngả theo Bắc Kinh. Không tán thành Mao chống xét lại để
bảo vệ chủ nghĩa, Cụ đã nói có nên vì đuổi một con chuột (xét lại) mà đang tâm
ném vỡ một cái bình quý không?
Đi từ nửa đêm ở Chợ Đồn Con, Phú Bình, Thái
Nguyên, chỗ vợ con sơ tán, mờ sáng ngày 28 tháng 7 năm 1967, qua phà Đông Xuyên
sông Hồng, tôi đến ngay báo Nhân Dân. Rất sốt ruột. Muốn gặp Châu. Muốn xem anh
đã bình thường lại chưa. Mấy hôm trước tôi rủ anh xem “Chiến tranh và Hoà
bình”, phim Liên Xô chiếu nội bộ ở Viện bảo tàng cách mạng. Ghét Liên Xô, ghét
“hoà bình”, người xem chửi cả cụ Lev Tolstoi, “Sao cái bọn này chúng nó sợ
chiến tranh đến thế chứ nhỉ, lại đem chiến tranh ra doạ ta nữa”. Nhưng Châu rất
đăm chiêu, không để ý tới những cái đó. Lát sau thấy vẻ anh vẫn nghĩ ngợi, bồn
chồn, tôi hỏi có chuyện gì thì anh nói có chuyện hơi lôi thôi, anh vừa bị mất
mấy đoạn trích biên bản hội đàm mới đây của Đảng cộng sản Trung Quốc và Việt
Nam. Mất kèm cả cái quần lụa của vợ.
Xong hạn cải tạo lao động, tôi về lại Ban nông
nghiệp báo.
Dưới gốc đa, Phan Quang, mới lên trưởng ban
sau cuộc đánh phá xét lại và chuyến đi Bắc Kinh xức dầu thánh; Hữu Thọ hay
“lính dù Kong Le” (chỗ nào đảng uỷ cần đánh dẹp thì phái anh ta đến) một nhát nhảy
mấy bậc lên ghế phó trưởng ban dưới Phan Quang, phổ biến ba quyết định của Ban
biên tập và đảng uỷ về tôi:
1975. Tháng 4. Đại thắng mùa xuân. Như tên hồi
ký Văn Tiến Dũng viết. Và cho tướng Giáp ra rìa đại tiệc. Báo Nhân Dân dành hai
trang đăng bài Bùi Tín tường thuật “giải phóng Sài Gòn”. Xem đến đoạn Bùi Tín
vào Dinh Độc Lập mở tủ lạnh xem “chúng nó” ăn những gì, tôi không đọc nữa. Kiểm
kê sự ăn uống của tư sản, địa chủ vốn nằm quen thuộc trong cẩm nang phát động
quần chúng căm thù bọn bóc lột. Tức là bấm vào cái huyệt ghen ăn tức ở. Mở trí
khôn cho quần chúng ở cái điểm này mới quý đây!
Tin vượt thời gian gần hai chục năm nói đến một việc xảy ra năm 1995 vang dội một dạo ở ngay lãnh đạo cao nhất của Đảng. Vang dội vì đó là tiếng kêu hy vọng đầu tiên mong đưa được ông thần Công lý ra mắt ở trong cái đảng bất chấp sự thật, lẽ phải, pháp lý nhưng lại tự nhận là đạo đức, văn minh này. Một “cuộc đại náo thiên cung” như tôi gọi như thế với nhân vật chính của nó.
Huế
đang là một thành phố chết và đang là một thành phố bị bỏ ngỏ. Cả thành phố chỉ
còn lại vài ba ngọn đèn đường, cái sáng cái tối, đạn pháo Việt Cộng nã đều vào
cầu Trường Tiền và khách sạn Hương Giang, đó đây người ta đang đạp xe ba bánh,
xe xích lô đi hôi của.
Ði
lối cầu mới thì được an toàn, nhưng tôi sẽ đi lối cầu Trường Tiền mặc dù cầu
này đang bị pháo. Một chút lãng mạn trong người tôi nổi dậy, chẳng gì cũng chỉ
còn là lần chót. Ngay đầu cầu, một chiếc M-48 nằm chình ình, máy vẫn còn nổ mà
không có người. Lên đến giữa cầu, tôi nói với mấy thằng lính đệ tử.
Lên
đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt vì
số người trên tàu quá đông, mà vì cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc,
căng thẳng.
Huy
mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn dò:
"Súng
tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận."
"Còn
gì nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?"
"Thì
ông cứ giữ đề phòng. Biết đâu có lúc phải xài tới."
Chưa
kịp tìm chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.
Hai
người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa
bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí
súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:
"Ðụ
mẹ, có xuống không?"
"Tôi
lạy anh, anh cho tôi đi theo với."
"Ðụ
mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn."
"Tôi
lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này."
"Ðụ
mẹ, một."
"Tôi
lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết.
Tôi lạy anh, tôi lạy anh."
"Ðụ
mẹ, hai."
"Trời
đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh
mà."
"Ðụ
mẹ, ba."
Tiếng
ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người
trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn
M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến
khác khiêng ném xuống biển.
Từ khi các trang blog cá nhân bị
chính quyền đàn áp bằng biện pháp cầm tù người chủ, thì mạng xã hội lan ra thay
thế một cách nhanh chóng và ngày một tăng theo cấp số nhân. Với mạng lưới kết
nối toàn cầu, mỗi một thành viên có thể yên tâm rằng từng câu chữ của mình trên
Facebook sẽ kết nối với hàng ngàn người khác và từ đó hình thành một đám đông
tương tác với nhau để nhân rộng ra một vấn đề có sự quan tâm chung.
Hạt
sương khuya - Đối với một người
sống xa Tổ Quốc ai không xúc động khi nghe nhắc đến hai chữ "cội
nguồn". Hình ảnh, âm thanh, đặc biệt lời dẫn nhập của người diễn đọc...
tất cả đều đem đến cho tôi những cảm xúc để tiếp tục xem hết 5 tập phim do đài
truyền hình Việt Nam chuyển lên YouTube vào ngày 23 tháng 6 năm 2015. Nội dung
bộ phim qua phần dẫn nhập nhắc lại truyền thống dựng nước với Con Rồng Cháu
Tiên - Lên Rừng Xuống Biển - Lịch Sử Hào Hùng.
Lê Hải Lăng - Thế
là vợ chồng tướng cướp biển Đông trở về nhà thư thái, sau khi mang tàu vị yểu
pha trộn dầu nhị thiên đường cùng tiền úm ba la cho bọn nội ứng nối giáo Đại
Hán tặc. Giấc mộng Trung Hoa do Mao xướng đang mở rộng xuống phương Nam đã
thành sự thật. Bác Hồ mặc sức vùng dậy vuốt râu ca bài “Tôi không có tư tưởng
gì hết bác Mao đã nói hết rồi.”.
Hồi 4:30 chiều thứ sáu, mùng
1/11/1963, nghĩa là khoảng 3 giờ sau khi tiếng súng đảo chánh bắt đầu nổ, TT
Diệm gọi điện thoại cho đại sứ Lodge. Và đây là nôị dung cuộc nói chuyện lần
cuôí cùng giữa vị Tổng Thống Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam vơí viên đại sứ Mỹ.
Trúc Giang - Ngày này cách đây
52 năm (1/11/1963), dưới sự “bảo kê” của chính quyền tổng thống Mỹ Kennedy, các
tướng tá “xôi thịt” của chính quyền Sài Gòn mà kẻ cầm đầu là Dương Văn Minh đã
làm cuộc đảo chính lật đổ chính thể mà họ gọi là “gia đình trị” Ngô Đình Diệm.
Điều tồi tệ và tàn bạo nhất là họ đã ra tay sát hại tổng thống Ngô Đình Diệm và
người em trai của ông là cố vấn Ngô Đình Nhu. Cuộc đảo chánh và sát hại 2 anh
em họ Ngô đã gây chấn động dư luận và góp phần khai tử nền đệ nhất cộng hòa
trong nuối tiếc của người dân miền Nam và các chính khách ở khu vực và trên thế
giới.
Yên Tánh - Đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, hàng năm cứ mỗi độ gió lạnh bắt đầu thổi, lá xanh
trên cành thưa thớt dần, thì biết bao con dân đất Việt đang còn sống ở quê
hương hay phiêu bạt khắp nẻo năm châu đều ưu buồn nhớ về một biến cố đau thương
khởi đầu cho những đau thương, tang tóc ngày một chất chồng và dồn dập hơn về
sau cho đất nước: Cái chết tức tưởi, oan khiên của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và
bào đệ Ngô Đình Nhu.
RFA - Cuộc đảo chánh ngày 1 tháng 11 năm 1963 đã đưa đất nước
Việt Nam vào một khúc quanh lịch sử. Cái chết của hai anh em Tổng thống Ngô
Đình Diệm và bào đệ của ông là Ngô Đình Nhu, những tướng lãnh tham gia cuộc đảo
chánh không ai biết người ra lệnh thủ tiêu hai ông là ai nhưng sau khi tro bụi
của cuộc cách mạng lắng xuống những gương mặt đứng phía sau giật dây cho cuộc
tàn sát ấy bắt đầu được điểm danh và lịch sử luôn công bằng cho từng người một.